Lòng tốt là một vòng tuần hoàn và khoan dung là một mỹ đức

Lòng tốt là một vòng tuần hoàn

Cuộc sống luôn xảy ra rất nhiều những việc bất ngờ đến mức khó tin. Đôi khi, chúng ta giúp đỡ người khác một cách rất tình cờ, nhưng rất có thể nó sẽ đem lại một điều kỳ diệu đặc biệt ở tương lai. Có câu: Lòng tốt là một vòng tuần hoàn.

Năm 1965, khi cậu bé 4 tuổi Roger Lausier đang chơi cùng mẹ ở bờ biển thành phố Salem (bang Massachusetts, Mỹ) thì gặp một tai nạn. Chỉ trong một thoáng mẹ không để ý, Roger đã bị một dòng nước ngầm cuốn đi. Cậu bé bị sóng biển nhấn chìm và bắt đầu bị ngạt thở.

Ngày hôm đó Alice Blaise cũng có mặt ở bãi biển. Ngay khi nhìn thấy cậu bé Roger đang chới với giữa những đợt sóng biển nhấp nhô, cô đã nhanh chóng lao xuống dòng nước và cứu cậu bé khỏi bàn tay tử thần.

Sau khi đưa Roger lên bờ, Alice đã nhanh chóng hô hấp và làm CPR, may mắn cứu sống cậu bé 4 tuổi.

Mọi chuyện cứ thế trôi đi, Alice đã dần quên câu chuyện về cậu bé 4 tuổi năm nào còn Roger cũng khôn lớn và trở thành một thiếu niên khoẻ mạnh, năng động và yêu thích những bãi biển. Từ sau ngày hôm đó, hai người chưa từng gặp lại nhau. Tưởng chừng như mối nhân duyên của họ đã dừng lại, thì một điều bất ngờ xảy đến.

Vào một ngày đep trời của năm 1974, tức là 9 năm sau sự cố ngày nào, Roger trở lại đúng bãi biển ngày xưa, nơi cậu đã được sinh ra lần thứ 2 nhờ một người phụ nữ xa lạ. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng một phụ nữ kêu cứu, chồng cô đang bị đuối nước.

Roger nhanh trí dùng một chiếc bè nổi để lao tới chỗ người đàn ông đang gặp nạn rồi nhảy xuống nước, đưa nạn nhân lên chiếc bè. Nhờ đó người đàn ông đã may mắn được cứu sống.

Không ai ở bãi biển lúc đó, kể cả Roger nhận ra vợ của người đàn ông được cậu cứu sống không phải ai khác, mà chính là Alice Blaise. Năm xưa cậu còn quá nhỏ để nhớ mặt ân nhân của mình. Dĩ nhiên, Alice Blaise cũng không thể nhận ra cậu bé cô đã cứu sống 9 năm về trước, và càng không ngờ tới sự trùng hợp kỳ diệu này.

Mọi chuyện chỉ được làm sáng tỏ vào ngày hôm sau, khi truyền thông đồng loạt đưa tin về chiến công tuyệt vời của cậu bé 13 tuổi thì Alice biết Roger là ai.

Câu chuyện dường như là một sự trùng hợp đến khó tin, nhưng nó cũng khắc sâu thêm cho chúng ta rằng: Luật nhân quả là có thật, chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi. Vậy nên, khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. Khi bạn gieo mầm hạt giống thiện lương, nó sẽ kết hoa thơm và trái ngọt.

Nếu lòng tốt kỳ diệu đến thế, vậy còn điều gì nữa mà chúng ta không cố gắng làm thật nhiều việc tốt kể từ ngày hôm nay!

Khoan dung là một mỹ đức

Khoan dung thực sự là một mỹ đức. Sự ấm áp của lòng khoan dung sẽ khiến cho người ta không thể quên dù có đi hết bao ngày rộng tháng dài. Có người nói, khoan dung chính là để lại cho mình một con đường lùi vậy.

Trên chuyến xe buýt chật cứng người, một phụ nữ trong lúc sơ ý đã giẫm trúng chân của một người đàn ông. Cô đỏ mặt xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi quá, đã giẫm trúng chân của anh”. Không ngờ người đàn ông đó cười tươi, nói: “Không! Không! Đáng ra người nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng, tất cả cũng chỉ tại cái chân của tôi không được thon thả mà thôi!”. “Òa” một tiếng, mọi người trong xe đều cười ầm lên.

Hiển nhiên, đây là lời khen dành cho người đàn ông nho nhã lịch thiệp này.

Một cô gái không may bị ngã trong cửa tiệm có lót ván gỗ sạch sẽ, ly kem cô cầm trong tay đã làm bẩn sàn của cửa tiệm. Cô chỉ biết cười gượng, áy náy xin lỗi ông chủ, không ngờ ông chủ lại nói: “Thật xin lỗi quá, tôi thay mặt cho sàn gỗ của chúng tôi xin lỗi cô, chỉ vì nó thật sự thích món kem của cô quá thôi!”.

Cô gái nghe vậy không khỏi bật cười. Hơn nữa tấm lòng bao dung của ông chủ đã khiến cô thực sự cảm động. Từ đó về sau, cô thường xuyên ghé thăm và mua đồ ở quán. Thực là cho đi chính là nhận lại vậy.

Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc không lâu, cựu Thủ tướng Anh Winston Churchill bất ngờ không trúng cử trong cuộc bầu cử. Ông là một nhà chính trị nổi tiếng khắp năm châu, với ông mà nói, thất cử đương nhiên là một việc rất thảm hại. Khi đó, ông đang bơi lội trong hồ thì viên thư ký thở hổn hển chạy đến nói với ông: “Không xong rồi! Ngài đã thất cử mất rồi!”.

Không ngờ Churchill lại thản nhiên cười nói: “Quá tốt rồi! Đây chẳng phải có nghĩa là chúng ta đã thắng rồi sao! Điều chúng ta theo đuổi không phải chính là dân chủ sao, dân chủ thắng rồi, lẽ nào không đáng để chúc mừng? Này anh bạn, phiền anh hãy đưa khăn cho tôi, tôi phải lên rồi!”. Ung dung như thế, lý trí như thế, chỉ một câu nói đã thể hiện được phong thái rộng lượng, bao dung của một nhà chính trị vĩ đại.

Còn có lần, trong bữa tiệc, một nữ chính trị gia của phe đối địch giơ cao ly rượu bước về phía ngài Winston Churchill, bà trỏ tay vào ly rượu của Churchill, nói: “Tôi ghét ông! Nếu tôi là vợ của ông, tôi nhất định sẽ cho thuốc độc vào ly rượu của ông!”. Hiển nhiên, đây là một câu nói chứa đầy khiêu khích và thù hận, nhưng ngài Churchill chỉ cười thân thiện: “Cô yên tâm, nếu tôi là chồng của cô, tôi nhất định sẽ uống cạn nó!”.

Khoan dung từ thù hận

Ngạn ngữ có câu: “Vết thương do gươm đao dễ nhẫn chịu, còn vết thương do bị vu oan phỉ báng là khó lành lặn nhất”. Vậy các bậc hiền đức xưa đối đãi với người đã làm tổn hại mình như thế nào?

Khoan dung độ lượng là mỹ đức trong văn hóa truyền thống. Trong đối nhân xử thế mà có thể nhẫn nhịn, lấy thiện đãi người, thì có thể hóa giải rất nhiều mâu thuẫn không cần thiết. Độ lượng và nhường nhịn với người cũng là thể hiện của tấm lòng thiện lương. Dưới sự hun đúc của văn hóa truyền thống, tấm lòng khoan dung độ lượng của cổ nhân thật đáng để con người ngày nay lấy đó làm gương và noi theo.

Cảm hóa đạo tặc thành người lương thiện

Vu Lệnh Nghi sống ở vùng Tào Châu, vốn là dân thành thị, cuộc sống sung túc đủ đầy. Ông là người trung hậu, không làm chuyện hại người lợi mình.

Một buổi tối nọ có kẻ lẻn vào nhà trộm cắp, con trai của Vu Lệnh Nghi bắt được kẻ trộm, thì ra là cậu con trai nhà hàng xóm.

Vu Lệnh Nghi hỏi: “Ngày thường ta thấy cháu chưa từng làm chuyện gì xấu, nay cớ sao lại làm ra cái chuyện trộm cướp vậy?”.

Cậu ta đáp: “Đều là nghèo khổ bức bách cả”.

Vu Lệnh Nghi hỏi rằng cần bao nhiêu mới có thể thoát khổ, cậu ta trả lời nếu có một vạn tiền thì đủ để mua lương thực và y phục rồi.

Vu Lệnh Nghi đã tặng cho cậu ta một vạn. Nhưng khi cậu ta vừa mới đi, Vu Lệnh Nghị lại gọi lại khiến cậu ta sợ hãi, cho rằng Vu Lệnh Nghi muốn tố giác mình.

Vu Lệnh Nghi nói: “Ta biết nhà cháu rất nghèo, đêm khuya lại mang theo số tiền lớn như vậy e rằng sẽ bị lính tuần tra trong đêm truy bắt”. Vu Lệnh Nghi bèn mời cậu nghỉ qua đêm cho đến lúc trời sáng, khiến cậu ta vô cùng hổ thẹn, cuối cùng đã trở thành một người lương thiện. Hàng xóm trong vùng đều khen ngợi Vu Lệnh Nghi là bậc quý nhân.

Khoan dung độ lượng, chí công vô tư

Trương Tề Hiền là vị quan nổi tiếng thời Bắc Tống, sau được thăng chức lên làm chuyển vận sứ ở Giang Nam. Một ngày trong nhà mở yến tiệc, một gia nhân đã lấy trộm mấy món đồ bằng bạc rồi giấu trong người, không may bị Trương Tề Hiền ở phía sau rèm cửa trông thấy.

Vào những năm cuối đời Trương Tề Hiền được thăng làm tể tướng, rất nhiều kẻ hầu người hạ trong nhà ông cũng được phong quan, chỉ có người gia nhân kia là không có quan chức bổng lộc gì.

Một hôm, anh ta nhân lúc nhàn rỗi đã quỳ xuống trước mặt Trương Tề Hiền, than rằng: “Tiểu nhân đã hầu hạ ngài lâu như vậy, những người vào sau đều được phong quan cả, vậy sao ngài lại có thể bỏ quên tiểu nhân?”. Nói xong, anh ta khóc lóc mãi không thôi.

Trương Tề Hiền đáp rằng: “Có chuyện này ta vốn dĩ không định nói, nhưng nếu không thì nhà ngươi sẽ oán trách ta. Chắc ngươi vẫn còn nhớ khi ở Giang Nam đã từng lấy trộm mấy món đồ bằng bạc. Ta đã giấu kín chuyện này trong tâm khảm gần 30 năm qua, trước giờ chưa từng nói với ai, ngay đến nhà ngươi cũng không được biết. Hiện giờ, ta thân ở ngôi tể tướng, có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, khích lệ tiến cử những người hiền lương, cách chức đám tham quan vô lại…

Thế sao ta lại có thể tiến cử một tên trộm làm quan được đây? Bởi hôm nay ta đã bóc trần chuyện trước đây, nhà ngươi đương nhiên cũng sẽ tự cảm thấy hổ thẹn mà không muốn ở lại thêm nữa. Nể tình nhà ngươi đã theo hầu ta lâu như vậy, bây giờ ta cho ngươi 30 vạn quan tiền, ngươi hãy rời khỏi đây mà kiếm nơi an thân lập nghiệp”.

Anh ta nghe xong vừa kinh hãi vừa cảm kích, khóc lóc từ biệt mà đi.

– Sưu tầm –